Anh nhiếp ảnh gia may mắn được đụ chị mẫu ảnh dáng ngon

Cô cắn môi, tay siết chặt gối, tự nhủ: “Hắn không còn gì uy hiếp mình nữa, anh đã bảo vệ mình rồi,” nhưng ký ức về căn phòng khám lạnh lẽo lại ùa về không kiểm soát. Đôi mắt anh sắc lạnh, quét qua từng góc công viên, tay siết chặt trong túi áo, “Nam, mày dám xuất hiện, tao sẽ cho mày biết tay.” Anh nghĩ về lời Thư thú nhận, cảnh Nam sờ soạng cô trong phòng khám, và lòng anh rối loạn, “Hắn đụ em trong đó, sao anh vừa muốn giết hắn vừa muốn tưởng tượng thêm? Thư mặc chiếc áo khoác mỏng màu xám, đôi tay đẩy xe nôi bé Ngọc, bánh xe lăn đều trên sỏi phát ra tiếng “lọc cọc” nhỏ, cô bước chậm rãi, lòng nặng trĩu như mang theo cả thế giới trên vai, “Mình phải mạnh mẽ, có anh bên cạnh rồi, không được sợ nữa.”
Hoàng đi sau, cách cô vài mét, chiếc áo khoác đen hòa lẫn vào bóng cây, đôi giày thể thao bước nhẹ nhàng không tiếng động, anh giữ khoảng cách để theo dõi mà không bị phát hiện. Anh đi cùng em tối nay, mình giải quyết dứt điểm, em đừng lo.”
Thư run, ngước lên nhìn anh, “Anh, em sợ hắn làm gì anh, em không muốn anh nguy hiểm vì em.” Hoàng cười nhẹ, nụ cười ấm áp như ánh nắng hiếm hoi giữa ngày đông lạnh, anh kéo cô vào lòng, “Em yêu, anh không để ai động vào em nữa, tin anh, mình sẽ vượt qua.” Thư gật đầu, áp mặt vào ngực anh, nghe nhịp tim đều đặn của anh, lòng cô ấm lên bởi tình yêu to lớn ấy, “Anh mạnh mẽ quá, em